127
Sinh lão bệnh tử là đều không thể tránh khỏi trong cuộc sống này. Thật vậy, khi đối mặt với khó khăn, con người thường trở nên bi quan và mong muốn kết thúc cuộc hành trình. Dưới đây là những câu nói hay về sự ra đi trong cuộc sống, hy vọng sẽ giúp bạn chấp nhận những khoảnh khắc chia ly và tiếp tục bước đi mạnh mẽ trong cuộc sống này.
Những câu nói hay về sự ra đi trong cuộc sống
- Một con người đã sống rồi thì phải có ngày chết, thế nhưng chỉ cần bạn vẫn còn sống thì phải sống theo cách tốt nhất.
- Không ai muốn chết. Thậm chí cả những người muốn tới thiên đường cũng không muốn phải chết để lên được đó. Và cái chết là điểm đến của tất cả chúng ta, không ai có thể chốn thoát. Và nên như vậy, bởi cái chết có lẽ là phát minh tốt nhất của sự sống. Nó là tác nhân thay đổi của cuộc sống. Nó xóa cái cũ để mở đường cho cái mới. Ngay bây giờ là bạn, nhưng một ngày không xa hôm nay, bạn dần dần sẽ trở nên già và bị xóa đi. Tôi xin lỗi nếu điều này nghe có vẻ cường điệu, nhưng đó hoàn toàn là sự thật.
- Tình yêu là thứ duy nhất chúng ta có thể mang theo mình khi ra đi, và nó khiến kết thúc trở thành dễ dàng.
- Con người thường chết trước khi thực sự sinh thành.
- Sống 100 năm, học 100 năm, vẫn chết như người khờ dại.
- Người sắp chết luôn nói lời thật bởi họ không hão huyền như kẻ sống, luôn nghĩ rằng mình còn thời gian để giả tạo, ghen ghét và tức giận, rồi lại yêu thương.
- Quan trọng không phải anh chết như thế nào, mà anh đã sống như thế nào. Việc chết đi không quan trọng vì nó diễn ra nhanh lắm.
- Nỗi sợ cái chết đến từ nỗi sợ cuộc sống. người sống được hết mình luôn sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.
- Con người không chết khi nên chết mà khi có thể chết.
- Mặc dù chúng ta đang sống trong thời hòa bình không có chiến tranh nhưng điều đó không có nghĩa ai cũng được tự do. Dễ hình dung nhất đó chính là những người chỉ sống theo sự định hướng, sắp xếp của gia đình mà không có lấy một mục tiêu hay quyết định hướng đi riêng cho bản thân.
- Giấc ngủ sau lao động vất và, bến cảng sau biển khơi giông tố, sự bình yên sau chiến tranh, cái chết sau cuộc đời đều là niềm vui lớn lao.
- Người sắp chết luôn nói lời thật. Bởi lẽ, họ không hão huyền như kẻ sống, luôn nghĩ rằng mình còn thời gian để ghen ghét, giả tạo, tức giận rồi lại yêu thương.
- Giấc ngủ sau lao động vất vả, bến cảng sau biển khơi giông tố, sự bình yên sau chiến tranh và cái chết sau cuộc đời đều là niềm vui lớn lao.
- Cái chết là một trạng thái chỉ tồn tại trong tâm trí người khác, đó là vì sao nó không phải là kết thúc. Bởi nó không có lời tạm biệt mà chỉ có những kỉ niệm đẹp mà thôi.
- Tôi không sợ cái chết nhiều như tôi sợ những lời mở đầu của nó: sự cô độc, sự bất bình, nỗi đau, suy nhược, trầm cảm, sự lão suy. Sau một vài năm, tôi tưởng tượng cái chết như một kì nghỉ ở bãi biển.
- Kẻ hèn nhát chết nhiều lần trước cái chết; Người gan dạ chỉ nếm trải cái chết một lần.
- Người chết đã đi rồi nhưng nỗi đau của những người ở lại có lẽ sẽ kéo dài vô tận.
- Câu nói này giúp chúng ta nhận ra một điều rằng “không nên sống một cuộc đời vô nghĩa, không làm gì cả, sống một cuộc đời nhàm chán”. Bạn đang có thời gian, bạn đang là chủ của cuộc đời mình tại sao lại không khiến nó tốt hơn, tận hưởng cuộc sống mà lại khiến nó tệ đi.
- Khi có những đứa con, bạn sẽ thực sự thay đổi cách nhìn của bạn về những vấn đề trong cuộc sống. Chúng ta sinh ra, chúng ta sống trong nháy mắt, và chúng ta chết. Mọi việc đã diễn ra như vậy từ rất lâu rồi. Công nghệ không thay đổi điều đó nhiều-Nếu không phải là hoàn toàn không thay đổi.
- Thời gian của mỗi người đều có hạn và bạn không thể bảo nó dừng lại hay có thể dùng tiền để mua. Cho nên, đừng uổng phí thời gian của mình để làm những việc không đáng, mà hãy sống theo cách mà bạn cảm thấy đáng sống nhất.
- Quan trọng không phải anh chết như thế nào mà anh đã sống như nào. Việc chết đi không quan trọng, nó diễn ra nhanh lắm.
- Cái chết là một trạng thái chỉ tồn tại trong tâm trí người khác, đó là vì sao nó không phải là kết thúc. Không có lời tạm biệt. Chỉ có những kỉ niệm đẹp mà thôi.
- Tình yêu chính là thứ duy nhất chúng ta có thể mang khi ra đi và nó khiến kết thúc trở thành dễ dàng.
- Quan trọng không phải anh chết như thế nào mà anh đã sống như thế nào. Việc chết đi không quan trọng, nó diễn ra nhanh lắm.
- Tự do là không chỉ là sự giải thoát cho bản thân, mà theo nghĩa bóng nó là lúc bạn tự làm chủ cuộc đời mình. Bạn có thể quyết định mình học ngành gì, theo đuổi đam mê hay công việc như thế nào. Mọi sự lựa chọn đều là ở bạn và bạn sẽ chịu trách nhiệm với điều đó.
- Thời gian của mỗi người đều có hạn, bạn không thể bảo nó dừng lại hay dùng tiền để mua. Cho nên, đừng uổng phí thời gian của mình để làm những việc không đáng, mà hãy sống theo cách mà bạn cảm thấy hạnh phúc và đáng sống nhất.
- Cuộc đời là sa mạc, cuộc đời cô độc, cái chết đưa chúng ta trở về với nhân loại.
- Người chết để lưu danh muôn thuở sẽ sống mãi.
- Tất cả chúng ta đều làm được nhiều điều cùng nhau, nhưng chúng ta đều chết trong cô độc.
- Một con người đã sống rồi thì sẽ có ngày chết, thế nhưng chỉ cần bạn vẫn còn sống thì phải sống theo cách tốt nhất.
Những câu danh ngôn nói về sự ra đi
- Đừng đếm những gì bạn đã mất, hãy quý trọng những gì bạn đang có. Hãy lên kế hoạch cho những gì sẽ đạt được bởi quá khứ không bao giờ trở lại, nhưng tương lai thì có thể bù đắp cho mất mát.
- Con người phải đến lúc mất đi mới hiểu được nên trân trọng cái gì.
- Những người không có mục đích trung tâm trong cuộc đời dễ dàng sa lầy vào những nỗi lo âu, sợ hãi, rắc rối và than thân trách phận nhỏ mọn, tất cả đều là dấu hiệu của sự yếu đuối, thứ sẽ dẫn đến thất bại, bất hạnh và mất mát cũng chắc chắn như tội lỗi được cố ý lên kế hoạch (dù theo con đường khác), bởi sự yếu đuối không thể kéo dài trong một vũ trụ mà sức mạnh không ngừng tiến hóa.
- Sự thiếu vắng là ngôi nhà mênh mông đến nỗi ở trong đó bạn có thể đi qua tường và treo tranh lên không trung.
- Không có chân lý nào có thể làm dịu được nỗi đau buồn khi chúng ra mất một người yêu dấu. Không một chân lý nào, một tấm lòng trung thực nào, một sức mạnh nào, một tấm lòng từ ái nào, có thể làm được nỗi đau buồn ấy. Chúng ta chỉ có thể chịu đựng nỗi đau ấy cho đến tận cùng và cố học được một điều gì đó.
- Nhận thức được sự mong manh, sự tạm thời, sự thực rằng chúng ta chắc chắn rồi sẽ mất nhau, không sớm thì muộn, cho ta một mệnh lệnh rõ ràng là phải luôn luôn đối xử tốt và yêu thương lẫn nhau.
- Tôi trì hoãn cái chết bằng cách sống, bằng khổ đau, bằng sai lầm, bằng mạo hiểm, bằng cho đi, bằng mất mát.
- Nhận thức được sự mong manh, sự tạm thời, sự thực rằng chúng ta chắc chắn rồi sẽ mất nhau, không sớm thì muộn, cho ta một mệnh lệnh rõ ràng phải luôn luôn đối xử tốt và yêu thương lẫn nhau.
- Liệu có ai trong chúng ta chưa bao giờ từng cảm thấy, khi đang bước đi trong ánh hoàng hôn hay khi viết xuống một ngày tháng trong quá khứ, rằng mình đã mất đi điều gì đó vô cùng?
- Mọi mất mát đều đáng buồn. Kết thúc của một mối quan hệ quan trọng cũng là một cái chết. Khi người ta không còn yêu nhau, hay khi một tình bạn tưởng chừng vững chắc lại tan vỡ, hy vọng về tương lai chung – thứ hy vọng tạo ra một bối cảnh và một mục đích cho cuộc đời – đã mất đi.
- Sự vắng mặt của những người ta yêu thương còn tệ hơn cả cái chết, và hy vọng trong vô vọng còn khổ sở hơn tuyệt vọng.
- Người có nhiều nhất là người sợ mất nhiều nhất.
- Đau khổ quá mức vì người đã qua đời là chuyện điên rồ, vì nó gây tổn thương cho người sống, trong khi người chết chẳng biết được.
- Mọi mất mát đều đáng buồn và kết thúc của một mối quan hệ quan trọng cũng là một cái chết. Khi người ta không còn yêu nhau, hay một tình bạn tưởng chừng vững chắc lại tan vỡ, hy vọng về tương lai chung – thứ hy vọng tạo ra một bối cảnh và một mục đích cho cuộc đời đã mất đi.
- Sự vắng mặt của những người ta yêu thương còn tệ hơn cái chết, và hy vọng trong vô vọng còn khổ sở hơn tuyệt vọng.
- Không có con đường nào để đi vòng qua đau thương và mất mát. Bạn có thể lảng tránh chừng nào bạn muốn, nhưng sớm hay muộn bạn vẫn phải đi vào trong nó, và hy vọng rằng có thể đi xuyên ra bên kia. Thế giới bạn tìm ở nơi đó sẽ không bao giờ giống như thế giới mà bạn bỏ lại sau.
- Liệu có ai trong chúng ta chưa bao giờ từng cảm thấy, khi đang bước đi trong ánh hoàng hôn hay khi viết xuống một ngày tháng trong quá khứ, rằng mình đã mất đi điều gì đó?
- Sự thiếu vắng là ngôi nhà mênh mông đến nỗi ở trong nó, bạn có thể đi qua tường và treo tranh lên không trung.
- Đau khổ quá mức vì người đã qua đời là chuyện điên rồ; vì nó gây tổn thương cho người sống, trong khi người chết chẳng biết được.
- Tôi trì hoãn cái chết bằng cách sống, bằng sai lầm, bằng khổ đau, bằng mạo hiểm, bằng cho đi và bằng mất mát.
- Sự mất mát khiến chúng ta trống rỗng – nhưng hãy học cách không để sự đau khổ đóng lại trái tim và tâm hồn mình. Hãy để cuộc đời đổ đầy lại bạn. Dưới đáy u sầu, dường như điều đó là không thể – nhưng những niềm vui mới đang chờ đợi để lấp đầy khoảng trống.
- Con người thường quan tâm tới việc thu hồi thứ mình mất hơn là đạt được thứ mình thiếu.
- Những con người đẹp nhất là những người từng bị đánh bại, từng đau khổ, từng tranh đấu, từng mất mát, và đã tìm được đường ra khỏi vực sâu. Những người này có lòng cảm kích, sự nhạy cảm và thấu hiểu đối với cuộc đời, cuộc đời đã làm họ tràn đầy sự cảm thông, sự dịu dàng và quan tâm yêu thương sâu sắc. Người đẹp không tự nhiên mà có.
- Trong đời sống, vì sợ mất nhau mà phải dự phòng than thở trước. Than thở như dự kiến một điều bất hạnh có thể phải xảy ra. Cho nên khi nói đến sự mất mát có thể đó là sự mất mát của người khác chứ không phải của mình. Phút ấy, cái chung bỗng biến thành cái riêng và vì sao lại ái ngại không mang cái riêng để nhờ cõi chung chia sẻ cùng mình.
- Nếu! Nếu! Nếu! Có quá nhiều chữ nếu trong đời thì chẳng bao giờ có cảm giác an toàn, luôn luôn có một nỗi sợ đánh mất mọi thứ.
- Đừng đếm những gì bạn đã mất, hãy quý trọng những gì bạn đang có và lên kế hoạch cho những gì sẽ đạt được bởi quá khứ không bao giờ trở lại, nhưng tương lai có thể bù đắp cho mất mát.
- Chẳng mấy người chưa từng bắt gặp cái chết lướt qua theo một cách nào đó. Một số người chưa bị nó chạm tới gần, hay chưa phải vì nó mà thao thức trong đêm, nhưng đâu đó dọc theo đường đời, hầu hết chúng ta rồi sẽ bị nó cướp đi ai đó gần gũi và rất mực thân thương – và tất cả chúng ta rồi một ngày sẽ phải đối diện với nó.
- Mất mà không biết mình mất cũng có nghĩa là không mất.
- Không có con đường nào để đi vòng qua đau thương và mất mát: bạn có thể lảng tránh chừng nào bạn muốn, nhưng sớm hay muộn bạn vẫn phải đi vào trong nó, và hy vọng rằng có thể đi xuyên ra bên kia. Thế giới bạn tìm ở nơi đó sẽ không bao giờ giống như thế giới bạn bỏ lại sau.
- Sự thiếu vắng là ngôi nhà mênh mông đến nỗi ở trong nó, bạn có thể đi qua tường và treo tranh lên không trung.